Ta mượn đó men say lời đưa tiễn
Phấn hương nồng phai nhạt nét mi xưa
Buồn u uẩn lá lay ...đời viễn xứ
Cảnh đơn phòng lạ lẫm chốn nhân gian
Muốn chôn chặt nhưng sao lòng gào thét
Giữa men say ta lại tỉnh lạ lùng
Mượn chút ruou chôn sâu lời nghiệt ngã
Đã bao năm chưa nhắm chút men nồng
Ai thấu hiểu hỡi ôi người tri kỷ
Khóc âm vang chỉ tiếng vọng trong lòng
Môi nghẹn đắng không buông lời từ tạ
Mà phong ba đã nổi sóng từ lâu
Rượu cạn bâù bao nổi nhớ trào dâng
Lại ta đó với từng câu nghĩa nặng
Kiếp nhân sinh âu muộn màng phủ kín
Lấp chốn về …ta hiu hắt mình ta
TV_2013